Site banner

Mùa trăng “để lại”...

Một chuyến về quê những ngày cận kề Rằm Tháng Tám, nhìn ngọn nến rực rỡ hé lên những ánh nhìn ngây ngô, rạng ngời của mấy đứa trẻ, nó như say như mê với tuổi thơ ngọt ngào.

Quê nó nằm ở vùng nông thôn của huyện vùng ven biển, không nhiều trẻ được ăn bánh Trung thu, rước lồng đèn như chuyện cổ tích. Và tuổi thơ của chị, của nó là những mùa trăng mãi còn "để lại". Mẹ mất sớm, bốn chị em sống với cha. Không gọi là nghèo khổ, nhưng khá giả để mua một cái bánh Trung thu, một cái lồng đèn, thì quá ư là xa xỉ. Mấy chị em không nhắc một lời về Trung thu, không dám ước một ngọn nến. Buồn, nhưng chị em lặng nhìn cười bảo nhau: Để lại năm sau cũng được! Thế là, hết năm này qua năm nọ, rồi mấy chị của nó lớn, mỗi người có gia đình riêng, mùa Trung Thu "để lại" trở thành kỷ niệm... Nó trưởng thành nhưng chưa nguôi về một mùa trăng, về những đứa trẻ bây giờ ở quê của nó.

Vui Trung thu. Ảnh: A. Nguyệt

Nhìn những đứa trẻ lam lũ ngồi quanh năm ba ngọn nến cháy sáng, nó chợt se lòng. Chặc lưỡi một tiếng, thôi đành! Không trống, kèn hay lân, địa như ngày hội, nhưng đó là niềm vui của những đứa trẻ nơi đây. Chưa kịp vui lây với lũ nhỏ, trận mưa ào ào trút xuống. Cả bọn chạy vội vào nhà mà không ngớt tiếng cười nói giòn giã. Sau cơn mưa dài, mây mưa cũng mệt mỏi, trả lại mảnh trăng sáng rực soi bóng đêm rằm. Trăng chiếu rọi một vùng sáng trước nó, như gần gũi, như hé cười chuyện trò mỗi khi nó ngước nhìn và dường như... trăng cũng hiểu nó. Hai mươi mấy tuổi đầu, nó mới kịp cảm nhận sự thú vị dưới ánh trăng quê. Tuyệt! Lung linh, ánh lên nhiều điều rộn ràng và cũng không khỏi man mát tâm tư…

Tuổi thơ nó trôi qua vội vã nên nó chẳng kịp nhớ nổi cái tuổi hồn nhiên khi ấy. Lớn lên, mải mê theo đuổi ước mơ, hoài bão, nó không còn thời gian để rạo rực cùng trăng. Có chăng những đêm rằm cùng bạn bè tụm ba tụm bảy ở một quán nước nào đó, chứ có lần nào được ngắm trăng đâu! Những bước chân nó nhấc lên giờ thấy tự tại, sải ung dung trên đường quê. Nó say sưa bài thơ rất lâu mà nó vẫn nhớ: "Trăng tròn như cái đĩa… lơ lửng mà không rơi". Nó không thèm biết mình đã bao nhiêu tuổi mà hòa vào không gian yên tĩnh, gió man man thổi mà… mê mẩn trăng.

Nó thấy mình như trẻ nhỏ, xua tan mọi buồn phiền trong cuộc sống. Nó thèm có những ngày bé thơ dưới trăng được bên mẹ âu yếm trong vòng tay hay nũng nịu bấu víu mẹ cứ thế không buông… Bỗng nó khao khát nhiều quá cái gọi: Mẹ! Mẹ… Thời gian có bao giờ quay trở lại đâu? Dẫu kịp quay về tuổi thơ thì mẹ cũng không còn để yêu thương, nũng nịu. Nó đã qua mất rồi những mùa trăng, qua rồi tuổi thơ không mẹ - không lồng đèn - không ngọn nến và không cảm giác rằm tháng tám…

***

Lẩn thẩn. Nó tiếp tục bước đi trên con lộ đan trắng xóa đường làng. Nó cầu mong đêm rằm vẫn cứ tỏa sáng và lan ra trên mọi miền đất nước không phân biệt thành thị hay nông thôn. Mong mỗi em nhỏ ở vùng quê xa xôi của nó được tưng bừng vui vẻ chơi lồng đèn Trung thu, không còn những mùa trăng "để lại".

Di Nhiên
Nguồn: baodongkhoi.com.vn